Bài viết gốc: How to Pick a Career (That Actually Fits You) by Tim Urban.
Xin chào các bạn! Nói nhanh một chút trước khi chúng ta bắt đầu:
Bài viết này là về một chủ đề mà tôi đã muốn viết từ rất lâu rồi đó là sự nghiệp.
Xã hội nói rất nhiều: rằng chúng ta muốn gì ở sự nghiệp và các lựa chọn là gì—rất kỳ bởi tôi khá chắc là xã hội chẳng biết gì nhiều về mấy vụ này. Khi nói về sự nghiệp, xã hội như một ông bác già, người hay bắt chuyện với bạn mấy ngày nghỉ lễ, rồi huyên thuyên đủ thứ suốt 15 phút liền, và bạn lờ đi gần như suốt buổi bởi rõ ràng là ông bác chẳng biết gì và mọi thứ ổng nói đều lỗi thời 45 năm rồi. Xã hội giống như ông bác đó, còn trí tuệ thông thường thì giống như mấy lời của ổng vậy. Buồn cười là, thay vì bỏ ngoài tai, chúng ta để tâm vào từng từ xã hội nói, và đưa ra quyết định nghề nghiệp quan trọng dựa vào những điều đó. Có vẻ hơi kỳ khi chúng ta lại làm như vậy.
Bài viết này thực sự không phải là tôi đưa ra lời khuyên nghề nghiệp cho bạn—nó là một phương pháp mà tôi nghĩ có thể giúp bạn đưa ra các quyết định nghề nghiệp mà thực sự phản ánh đúng bạn là ai, bạn muốn gì, và bức tranh tổng quan về nghề nghiệp đang thay đổi nhanh chóng ngày nay. Mặc dù bạn không chuyên gia về chuyện này, nhưng chắc chắn bạn có đủ khả năng để xác định điều gì tốt nhất cho bản thân hơn là hội đồng các ông bác già không hiểu chính họ. Cho những ai chưa bắt đầu sự nghiệp và không chắc mình muốn làm gì, hoặc những ai đang ở giữa sự nghiệp và không chắc liệu mình có đang đi đúng hướng hay không, tôi hy vọng bài viết này sẽ giúp bạn nhấn nút khởi động lại cách nghĩ và giúp bạn sáng tỏ nhiều điều.
Cuối cùng, tôi thấy thực sự sảng khoái khi đăng bài này lên. Đã rất, rất lâu rồi. Năm ngoái đã là một năm khá rối bời với tôi và bất cứ ai yêu mến Wait But Why (Ghi chú: đây là tên blog của tác giả gốc bài viết)— rất nhiều công gây dựng cho các ý tưởng và không có bài xuất bản nào đủ thỏa mãn cho các ý tưởng đó (phần lớn năm ngoái của tôi dành cho bài viết khác dài hơn nhiều). Tôi hy vọng là thời kỳ đen tối của WBW này đang đi đến hồi kết, bởi tôi rất nhớ công việc này. Như thường lệ, cảm ơn các bạn, một nhóm nhỏ những thành viên vô cùng rộng lượng và kiên nhẫn, đã sát cánh với chúng tôi qua giai đoạn thực sự trì trệ này.
— Tim
Cuộc đời của bạn trước giờ
Chúng ta không chọn bơi ở sông nào. Chúng ta chỉ vừa mở mắt ra đã thấy mình ở đâu đó, rồi cứ thế bắt đầu đi trên con đường vạch ra bởi bố mẹ, bởi xã hội, và bởi hoàn cảnh. Chúng ta được chỉ về quy luật của dòng sông, cách chúng ta nên bơi và các mục tiêu nên là gì. Việc của chúng ta không phải là nghĩ về con đường của mình—mà là sao để thành công trên con đường mà chúng ta được chọn cho, với định nghĩa thành công cũng được định sẵn.
Với rất nhiều người—và tôi nghi là phần đông độc giả của Wait But Why—dòng sông tuổi thơ đó sẽ đổ vào một cái hồ được gọi là đại học (1: và bậc cao học khác nữa). Chúng ta có thể tự quyết định một chút về việc vào cái hồ đại học nào, nhưng sau cùng, hầu hết các trường đều không khác nhau lắm.
Trong hồ này, chúng ta có thêm một chút không gian và tự do để trải nghiệm những sở thích cụ thể hơn. Chúng ta bắt đầu suy ngẫm, nhìn ra các khu vực ven hồ—nơi thế giới thực bắt đầu, nơi chúng ta sẽ dành toàn bộ thời gian còn lại để sống và làm việc. Điều này thường mang lại một số cảm xúc lẫn lộn.
Thế giới thật phức tạp và tôi là đám mây yếu mềm;
Sẽ ra sao nếu mọi người nhìn ra mình chỉ là tia chớp lừa dối;
Tôi có linh cảm là tôi sẽ rực sáng ở chân trời bao la;
Thế giới như con hàu tươi sáng của tôi;
Sẵn sàng phiêu lưu đến cùng trời cuối đất;
Chẳng ai dạy tôi về các cơn gió lạnh cóng của bảo hiểm sức khỏe cả.
Và rồi, 22 năm sau khi tỉnh giấc trong dòng sông vội vã, bạn bị đá khỏi nó và cả thế giới bảo rằng hãy tự lập đi.
Rồi, bắt đầu xây dựng cơ nghiệp đi.
Có một vài vấn đề ở đây. Đầu tiên là ở thời điểm đó, bạn cơ bản là không có kỹ năng, không có kiến thức, và không có rất nhiều thứ nữa:
Nhưng trước khi bạn giải quyết sự vô dụng nói chung, có một vấn đề còn lớn hơn—con đường được định sẵn đã kết thúc. Đám trẻ khi ở trong trường giống như làm việc trong một công ty có CEO là một ai đó. Nhưng không ai là CEO của cuộc đời bạn—ngoại trừ chính bạn. Và bạn đã dành cả tuổi trẻ để trở thành một học sinh chuyên nghiệp, và hậu quả là bạn không có chút kinh nghiệm làm CEO của bất cứ thứ gì. Đến lúc này, bạn chỉ chịu trách nhiệm cho các quyết định vi mô—”Làm thế nào để là sinh viên giỏi?” —và giờ đột nhiên bạn nắm chìa khóa vào buồng lái vĩ mô, phải trả lời các câu hỏi vĩ mô như “Tôi là ai?” và “Các điều quan trọng trong cuộc đời này là gì?” và “Tôi có các lựa chọn nào, nên đi con đường nào, làm thế nào để tôi thậm chí tạo ra con đường cho mình?” Lần cuối chúng ta rời ghế nhà trường, các chỉ dẫn vĩ mô chúng ta quen được nhận bỗng nhiên biến mất, để lại chúng ta bơ vơ tự tay bóp zái, hoàn toàn không biết làm cái khỉ khô gì bây giờ.- Nhưng tao không biết làm gì, chẳng có mối quan hệ nào, và cháy túi rồi.
- Oh, thế là mầy chẳng có cái vẹo gì à?
- Yeah
- Vãi, là mầy chắc chán chết.
Thợ nấu ăn và người bếp trưởng - Nhắc lại
[2] Ngoài ra thì hoodies rất thoải mái, mang giày Allbirds như đi tất suốt ngày vậy, và quần bò là cái quần đầy phép màu mà bạn sẽ không bao giờ cần phải giặt trừ khi bạn đổ thứ gì đó màu mè lên.